Trang

Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

TÂM SỰ CỦA BÁC SĨ UNG THƯ

Các đồng nghiệp thân quen thường chế giễu tôi: “Chuyển bệnh cho các anh là coi như tiêu luôn”. Tôi chỉ cười trừ nhưng vẫn bực trong bụng. Chuyện đâu có đơn giản như vậy... Nhưng nỗi bực mình qua đi rất mau khi tôi nghĩ tới thằng Th.
 
Cứ ba bốn tháng tôi lại được giỡn với thằng Th. nay đã lớn bộn rồi. Tôi theo dõi định kỳ cho cháu từ ba bốn năm nay. Mặt hồng lên, hai má phúng phình thấy là muốn hôn. Cháu Th. là con đẩu lòng và chưa có đứa em nào. Ba má cháu khoảng 27 tuổi. Mỗi lần nựng nịu nó xong thì má nó hỏi: “Tốt hả Bác sĩ?” Nghe tôi trả lời, hai vợ chồng mặt mày sáng rỡ.
 
Cháu bị bướu Wilms đã được mổ khi cháu được 3 tuổi. Đến nay cháu có cơ sẽ khỏi bệnh luôn. Mình là thầy thuốc, mình cũng đã làm cha làm mẹ, nên những lúc này thấy ấm lòng.
 
Những khi khám lại cho thằng Th. thì lại nhớ đến bé H. mà lòng trĩu nặng. H. được hai tuổi, cũng bị loại bệnh giống Th. nhưng nặng hơn nhiều. Sáu tháng sau khi mổ thì bệnh tái phát, bốn tháng trời nằm bệnh viện, cha mẹ cháu phải thay phiên chăm nuôi. "Nhà xa quá, ở Long Khánh mà tuốt trong rẫy lận, nghe cháu rên mà đau đứt ruột, đứt gan, Bác sĩ ơi!”. Tôi làm sao quên được hình ảnh đau buồn khi cặp vợ chổng từ giã xin bồng cháu về vì bệnh trở nặng quá. Bên cạnh niềm vui, người thầỵ thuốc chuyên khoa ung bướu phải chịu đựng và chia sẻ không ít tình huống bất lực và bi đát.
 
Tôi nhớ gặp bao lần rồi cảnh con cháu quây quẩn bên giường một ông cụ bị ung thư phổi:“Thôi tao già rồi, sống đủ rồi, chết cũng được, không mổ gì chi hết”. Nhưng ông cụ khác thì không chịu bỏ cuộc, vỗ vai tôi, nài nỉ: “Ráng nha Bác sĩ, cho tôi sống vài năm với cháu nội”.
 
Làm sao quên được một chị khoảng bốn mươi tuổi, nước mắt giàn giụa nói: “Bác sĩ cứu tôi, mổ giùm tôi, xạ trị nữa”. Trước đó ba tháng, chị thấy trong vú “có một cục không đau gì, chỉ hơi cấn cấn, rờ thấy chạy qua chạy lại”. Chúng tôi hội chẩn và mới nghi ngờ là ung thư và chuẩn bị “cắt lạnh”. Chị trốn viện, về theo "một ông" thầy giặt thuốc và chích lấy cùi. Ồng bảo đảm chắc chắn hết. Cái này mà nghi ung thư gì, mấy cái ông bác sĩ đó! Khi chị trở lại khám thì bê' ngoài vẫn bình thường, đi đứng khỏe mạnh, nhưng vú to gấp rưỡi, lở loét, có mùi hôi thúi. Dĩ nhiên rất cố gắng lo cho chị, nhưng về chuyên khoa thì chỉ còn điều trị vớt vát thôi. Chị chết sáu tháng sau vì di căn phổi...
Xem thêm tại : http://sotayyhoc.com/tin-tuc-y-hoc/doi-dong-tam-su-cua-thay-thuoc-ung-buou.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét